26/05/2008 | 12:00 AM
Những năm đầu sau giải phóng, ở quê nhà ai cũng nghèo. Trừ mấy ngày mùa, còn lại quanh năm lúc nào cũng thiếu gạo nên phải ăn độn, nồi cơm luôn lốc nhốc những sắn với khoai. Ăn khoai, sắn mãi đâm ngán (và nhiều khi cũng không còn khoai sắn nữa để mà độn), thế là nghĩ ra cách lấy rau làm no. Bữa cơm nào cũng có rau, xanh cả mâm. Rau nào ăn sống được thì ăn. Những thứ rau không ăn sống được thì đem luộc chấm với mắm cái pha loãng hoặc nấu canh - mà thực ra là kho nước muối, để ăn qua bữa. Trước mỗi bữa ăn người lớn thường dỗ trẻ con và cũng để an ủi mình bằng câu phương ngữ "đói ăn rau, đau uống thuốc". Ăn rau đến... xanh cả bụng nhưng rồi trẻ con đứa nào cũng lớn nhanh như rau; da thịt chắc trân chứ không lệu bệu như cây mọc chỗ rợp.