Quà quê

Thế là sau một đêm thức tận gà gáy, mẹ con con bé cũng cặm cụi làm xong một trăm cái bánh in và mấy đòn bánh lăn được sấy lửa cẩn thận. Năm nào cũng vậy, tuy hai mẹ con nhà nghèo quanh năm lấp lủ đủ bữa nhưng mỗi độ xuân về, mẹ con nó làm thế nào cũng phải chuẩn bị một ít quà cũng gọi là tươm tất để về quê thắp hương cho bà ngoại.

Chuyện thơ Chúc Tết của người xưa

Làm thơ chúc Tết là một nét đẹp văn hoá lâu đời của dân tộc Việt. Cứ mỗi độ xuân về, khi Mai - Đào chớm nở trong tiết trời se lạnh, các cụ lại làm thơ. Thơ chúc tết tức cảnh sinh tình, thường tao nhã mà thâm thuý. Thơ không những bày tỏ nỗi niềm của tác giả mà còn nhìn nhận thế thái nhân tình, có khi còn ngầm ý phê phán chua cay những kẻ trọc phú, hám danh trục lợi.

Lan man chuyện câu đối ngày Xuân

Thấm thoắt thế mà Tết đã cận kề, đã rục rịch đó đây không khí chuẩn bị đón xuân, một vài dòng về câu đối Tết như món khai vị cho bớt những lo toan bộn bề khi Tết cận kề...

Thắm tình Đảng, vui tình quê.

Một ngày đầu Xuân khi đi làm về thì nhận được giấy mời của chi bộ thôn để dự Hội nghị tổng kết.

Tình quê

Chiều 29 tết, tôi nhận được điện thoại của chú: “Cháu ơi, tết này chú không về được, con nhớ ba mươi làm lễ rước ông bà, nếu có ai hỏi thì con lựa lời nói hộ” và không quên gửi lời chúc tết bà con ở quê nhà.

Vị đắng quê nhà

Bà ngoại với tay khép cửa sổ trước cơn gió rét, lo lắng: “Lạnh cắt da cắt thịt thế này, không biết lứa khổ qua có qua nổi không?”. Mà cũng lạ thật, từng đợt gió mùa đông bắc làm cho những rặng chuối sau nhà xơ xác, những cây cà trong vườn không mọc nổi nhưng duy chỉ có giàn khổ quả của bà tôi vẫn xanh mướt và trĩu quả. 

Đêm mùa thi

Đêm mùa thi thức cùng tiếng dế Nghe ấm nồng tách sữa mẹ pha Có những đêm Ngủ mê giữa sách vở bộn bề Ba âm thầm khoác cho chiếc áo Nụ hôn ngọt ngào ...lên trán con Đêm mùa thi Con thấy mình chợt lớn Những ước mơ ...không quá xa tay mình Thầy cô đã cho con đôi cánh Bay lên khung trời - cùng với niềm tin Lê Đoàn Tú Uyên _10C7 , THPT Núi Thành.

Tản bút

  Râm ran tiếng Hè…                                                                                                                             Văn Phin Một đêm mưa rào ào ạt. Buổi sáng nắng bỗng bừng lên vàng óng..Lao xao gió về làm những thân lá lung linh màu nước lấp lánh... Ta dụi mắt vươn vai đón một ngày mới và thoáng giật mình: Thấm thoắt thế mà mùa Xuân đã vụt qua rồi. Những buổi chiều chớm hè vi vu tiếng gió và sấm chớp đì đoàng dần mở cánh cửa Hạ mùa đưa ta về những câu thơ vỡ vụn trong ký ức. Năm nay Xuân như vội vã lướt qua nhường chỗ cho những cơn mưa giông đầu hè đến sớm. Sự báo hiệu của thời tiết trong buổi giao mùa như réo gọi, nhắc nhỡ những tà áo trắng mùa hạ đã đến rồi…Câu hát cũ rích“ Mỗi năm đến hè…” ngày nào ta nghêu ngao đồng ca cùng lũ bạn trong bữa liên hoan chia tay đầy bịn rịn năm cuối cùng của cấp ba phổ thông ùa về trong ký ức…

Bánh mức ngày xưa nó chạy đi đâu?

Cứ mỗi độ xuân về tết đến là nhớ mẹ, nhớ tuổi thơ tôi đến nao lòng, nhớ những loại bánh quê mẹ thường làm để cúng tổ tiên, đãi khách và dùng trong ba ngày tết.  

Sức xuân Núi Thành.

Đã có tự bao giờ Mùa xuân của Đất Trời. Một  kiệt tác mà thiên nhiên ban tăng cho con người và vạn vật. Nó chắng bao giờ lỗi hẹn và cũng không bao giờ cũ. Cứ mỗi độ Xuân sang thiên nhiên tươi trẻ lại, lòng người rạo rực xốn xang và ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn mà ở đó không có chỗ cho những mưu toan tính toán thấp hèn.