Anh về thăm quê em, Núi Thành
Con hẻm ngày xưa đón anh lạ lẫm,
Đường mới thênh thang hoa nở
Lối cỏ may xưa xa lắc... trong thơ tình.
Này em
Giàn hoa giấy nhà mình
Cành run rẩy nghe lời anh ngỏ vội
Lời ngập ngừng, bối rối...
Mắt em cười, hoa giấy nở rộ lên...
Này em
Làng còn nhiều trong miền nhớ không tên
Chuyện bà kể có tiếng bom đạn nổ
Nhà ta hai gian sụp đổ
Bốn trẻ thơ ngơ ngác dắt xuống hầm.
Một hôm ba thăm đồng,
Tàu hỏa tiễn xúc ba ra Đà Nẵng,
Suốt mấy ngày hè trời không nắng,
Mẹ đứng ngồi, đôi mắt đẫm giọt thương...
Kí ức về quê hương
Em kể anh nghe câu chuyên bà kể
Những dũng sĩ hiên ngang dương lê thẳng tiến
Phá đồn, diệt Mỹ, mở trận thắng đầu tiên...
Qua rồi phút giây lặng lẽ
Em vui cười, trăng nở giữa quê hương...
Này em
Không hiểu vì sao tim anh đập nhịp khác thường
Khi cùng em đi về phía núi
Từ Tam Mỹ đến Tam Sơn
Đâu đâu cũng đường bê tông thẳng tắp
Từ Chu Lai ra ngoài Tam Hiệp
Nhà máy, công trình tấp nập mọc lên
Anh lại ngỡ ngàng, xúc động
Khi cùng em xuôi về phía biển
Từ Tam Xuân sang Tam Tiến
Đi trên Đường Thanh niên
Đến Tam Giang, về cảng Kì Hà...
Ôi quê ta!
Anh đang gọi Núi Thành đó
Núi Thành quê ta đẹp quá
Thơm ngát đường hoa, rực rỡ ánh đèn...
Này em
Núi Thành ư? Em ở núi nào
Ơi cái huyện em, anh ngỡ toàn là núi
Một ngày cùng em rong ruổi
Mai mốt về, sóng biển vỗ không nguôi.