
Để quên mấy cọng rơm vàng
Để quên giàn mướp hoa vàng ven sông
Để quên ngọn cỏ lông chông
Lăn theo triền cát mênh mông nắng trời
Để quên chân rạ lâu rồi
Gót chân nứt nẻ một đời cha tôi
Để quên quang gánh mẹ ngồi
Để quên bậu cửa bà tôi nhai trầu
Lông bông - mấy cuộc bể dâu
Làm người xa xứ lâu lâu nhớ làng
Để quên con dế trong hang
Quên luôn mấy củ khoai lang ngọt bùi
Để quên vườn cải trổ bông...
Làm người xa xứ sao lòng lạ ghê
Chiều nay đi dọc chân đê
Nhìn sông mà bỗng nhớ quê lạ lùng
Để quên mà nhớ tìm về…