Đêm Núi Thành

Đêm Núi Thành

Mình đã đi qua những tháng ngày mưa phùn nắng hạ 

Cộng lại nửa đời

Thời gian vừa cho cuộc kiếm tìm hạnh phúc

Làm chứng cho những mối tình khờ khạo dưới trăng quê

Đêm bên sông xào xạc gió bờ tre

Xóm nhỏ đường thôn lập lòe con đom đóm 

Mang ngọn đèn lồng

Bay vào không gian.

 

Đêm phố huyện đầu thu

Đi qua vùng cỏ non với ám ảnh đất trời

Dáng em ngồi tạc tượng

Bên gốc phượng già mỗi bữa

Trăng rải vàng có nước

Tiếng dế kêu lồng vào sương đêm ngọt lịm 

Điệp khúc ơ hời réo rắt miền quê

Cháy trong anh nỗi nhớ mùa thu.

 

Đêm Bến Ván ngực phô trắng ngần 

Dội lên từ phía dòng sông 

Anh như người khờ khạo bước ra

Từ quê hương mình với nỗi nhớ mang theo

Âm thanh từ ruộng đồng bờ bãi tràn về 

Vỗ cánh bay vào lồng ngực đời người

Chao nghiêng trong ánh sáng dác vàng

Một đêm thu lung linh huyền thoại 

Chụm tay em thổi vào đời anh nỗi khắc khoải đất trời

 

 

Đêm Núi Thành ta ôm trăng qua cầu lớ ngớ

Gặp mỗi người

Mỗi đời lo toan - hy vọng

Gặp tình yêu thao thiết mặn nồng

Anh mở lòng đón nhận tình em

Trong vòng tay hữu hạn 

Ngước mắt

Có lồng lộng sao trời làm chứng 

Dãy Ngân hà lơ lửng chảy trong đêm 

Một vì sao như con sóng chao qua 

Ngày đến

Sông lại bên bồi đôn hậu thủy chung

 

Đêm An Tân một vùng ký ức mênh man chảy

Bởi vì em - anh như cây cỏ bên đàng 

Ngậm hạt sương đêm

Rưng rưng màu lá

Xanh xanh trong sắc cỏ đời mình

Những tháng ngày ngập tràn nỗi nhớ tình em

Cứ như “hạt mưa sa” trong câu ca mẹ hát 

Em rót vào anh trong đêm huyền thoại

Lung linh từng nỗi u hoài

Ở phía sau thu.

 

Đêm An Tân 

Anh nắm tay em nghe trời trở gió

Trăng dác vàng trên đỉnh non xa

Mình đã đi qua

Những tháng ngày

Nắng hạ

Mưa phùn

Cộng lại nửa đời ta./.

 

Tin liên quan