Chuyển tiết lập thu - trời trở gió
Lòng như con trẻ, nhớ miên man …
Nhớ hôm mẹ dắt về quê ngoại
Có mảng trời xanh trải nắng vàng
Nhà ngoại bên kia đồi trắng cát
Con đường hun hút gió trêu ngươi
Con đường xa ngút trong tầm mắt
Con ngỡ dài như một kiếp người
Trong nắng, mẹ và con hối hả
Bàn chân cát níu nóng như ran
Mẹ nhắc lẹ lên, còn chậm quá
Vâng lời, con vội bước nhanh nhanh
Chợt thấy đường đi dần dịu mát
Vầng mây che một khoảng trời râm
Mừng vui con định ngừng giây lát
Nghỉ khỏe, đường xa sẽ hóa gần
Âu yếm nhìn con - nhưng mẹ gắt
Đi nhanh kẻo lát nắng vỡ đầu
Nắng, mát - lòng con bao thắc mắc
Sao lúc nào cũng “vội” như nhau ?
Giờ mẹ đã xa ngoài vạn lý
Bạc đầu con mới hiểu vì sao
Cuộc sống không bao giờ chờ đợi
Thời gian như nước chảy qua cầu …
Nhưng mẹ ơi, con xin tha thứ
Cuộc sống vô thường lẽ sắc không
Mặc kệ nhân gian luôn vội vã
Đường đời con cứ bước … thong dong!