Ai đó từng bảo “ Miền Trung nắng gió làm chi có mùa thu”. Tôi không bao giờ tin vào câu đó. Chỉ là mùa thu miền Trung không giống như mùa thu Hà Nội. Không có những cơn mưa rả rích, không có những chiếc xe đạp chở đầy hoa Cúc Mi dịu dàng xuống phố, không có mùi hương cốm thoáng bay trong gió, không mùi hoa sữa, không có sương bụi la đà ôm mặt nước Hồ Tây, không có nhiều lá vàng rơi trên những con đường dài hun hút.
Mùa thu miền Trung có những cái rất riêng thừa sức tạo nên những lãng mạn vừa đủ để làm nao lòng người. Đó là buổi sớm tinh mơ có cơn gió nhẹ phớt bay trên vùng tóc xõa vai mềm con gái. Đó là buổi trưa hanh vàng với những giọt nắng vàng lấp lánh xuyên qua nhành cây kẽ lá đung đưa trên những con đường rợp bóng cây xanh. Đó là buổi chiều với những cơn mưa đầu mùa bất chợt thoáng đến rồi thoáng đi. Đó là nhũng buổi tối nồng ấm thư thả bên hương vị cà phê với những bản nhạcTrịnh Công Sơn dìu dịu, du dương để quên đi một ngày mệt mỏi với bao lo toan chuyện nhà, chuyện công sở. Đó là những buổi khuya tan tầm, tan ca đưa nhau về muộn. Những đôi tình nhân tranh thủ khoảng thời gian rãnh rổi hiếm hoi còn lại trong ngày nắm tay nhau trên đường về vừa đi vừa tâm sự. Dừng lại trước hiên nhà có hàng cau soi bóng đưa mắt nhau chào giã biệt.
Mùa thu miền Trung đỏng đảnh, thất thường dỗi hờn trong từng cơn mưa rồi nắng. Và mùa thu miền Trung cũng đầy nỗi da diết dại khờ trong từng kỷ niệm xanh rêu của mỗi người.
Như anh… như em…như bạn bè bao lứa… như những tháng năm trốn tìm trong nỗi nhớ nhau…. Kỷ niệm càng ngọt ngào bao nhiêu thì khi xa nhau càng đắng, càng nhung nhớ bấy nhiêu, sau tình yêu là nỗi nhớ...
Rồi có những mùa chúng mình lạc mất nhau, vì mỗi người mỗi hướng,kẻ vào Nam, người ra Bắc, có khi lại vượt lên đại ngàn Tây Nguyên để tìm một nơi như ý luyện tài cho ngày mai lập nghiệp bởi khoát sinh viên thường lên đường vào mùa thu. Ai cũng giấu niềm thương vào nỗi nhớ, bởi có những thứ ân tình không phải cứ nói buông là buông dễ dàng.
Có người cho rằng: “ Muốn quên đi chuyện cũ, quên đi người xưa cách tốt nhất là tìm chuyện mới, tìm một người mới lấp đầy vào khoảng trống ấy thì tự khắc sẽ quên” có phải dễ dàng thế không? Nếu như vậy sao mỗi lần vô tình về qua lối xưa, mắt bắt gặp một phiến lá rơi, một đóa hoa dại ta lại xao xuyến, rưng rức buồn. Nghe bài hát hao hao giống câu chuyện đời mình lại bần thần mang đầy nỗi nhớ ngỗn ngang, tơ lòng hắt lại. Những ngày mưa giăng lại thấy lòng mình quay về với dĩ vãng xanh.
Miền Trung đã mang thu về …Mùa cũ lại nồng nàn sực nức mùi quen hương nhớ, những cơn mơ từ lâu ngủ vùi trong lớp bui trần của thời gian bất chợt mở mắt nheo cười, để lòng ta lại thêm lần nữa nhặt tìm hoài niệm xưa.
Như cách tự quay về hò hẹn với ngày xưa !