Bàn Than ơi, có tự bao giờ !
Mà hồn người say đắm ngẩn ngơ
Biển biếc trời xanh, vàng nghiêng bóng núi
Ta lặng nhìn mà cứ ngỡ đang mơ.
Có phải ngày xưa,
Núi nhớ biển, rủ nhau về thăm biển.
Biển rộng dang tay ôm núi vào lòng,
Hát ru núi bằng tình ca của sóng
Núi quên về! Tam Hải có Bàn Than
Hòn ngọc lung linh ngời sáng biển Đông
Có phải nơi đây,
Ông cha ta đã hẹn hò
Trước lúc chia tay đi mở cõi bờ
Bao tháng ngày xa, khôn nguôi nỗi nhớ
Để ngày về, nồng thắm mối duyên tơ.
Đá xanh đắm mình trong biển biếc
Bóng lung linh huyền diệu giữa sắc trời
Để hồn người cứ xao xuyến chơi vơi…
Ngỡ lạc chốn thần tiên nơi hạ giới.
Muôn cánh chim chao mình chấp chới
Cùng những con tàu chở nặng ước mơ
Bao cánh buồn nâu dệt những vần thơ
Kì ảo Bàn Than trong lòng đất nước.